Thứ Bảy, 31 tháng 12, 2011

Mùa xuân !



Mùa Xuân Đầu Tiên.
Sáng tác: Văn Cao.
Trình bày: Thanh Thúy.


Rồi dặt dìu mùa xuân theo én về.
Mùa bình thường mùa vui nay đã về.
Mùa xuân mơ ước ấy đang đến đầu tiên.
Với khói bay trên sông, gà đang gáy trưa bên sông.
Một trưa nắng cho bao tâm hồn.

Rồi dặt dìu mùa xuân theo én về.
Người mẹ nhìn đàn con nay đã về.
Mùa xuân mơ ước ấy đang đến đầu tiên.
Nước mắt trên vai anh, giọt sưởi ấm đôi vai anh.
Niềm vui phút giây như đang long lanh.
Ôi giờ phút yêu quê hương làm sao trong xuân vui đầu tiên.
Ôi giờ phút trong tay anh đầu tiên một cuộc đời êm ấm.

Từ đây người biết quê người.
Từ đây người biết thương người.
Từ đây người biết yêu người.

Giờ dặt dìu mùa xuân theo én về.
Mùa bình thường, mùa vui nay đã về.
Mùa xuân mơ ước ấy xưa có về đâu.
Với khói bay trên sông, gà đang gáy trưa bên sông.
Một trưa nắng thôi hôm nay mênh mang.



Thingking!

   Năm tới là một năm chắc là một mốc mới trong cuộc đời học hành và công việc của mình ( chỉ nói riêng thế vì còn nhiều cái mốc trong cuộc đời lắm ).
  1 - Vào đại học : ngày đầu tiên tới trường , xem danh sách tên mình cẩn thận, tới khoa Đ thấy một bác đang gọi tên, đợi mãi chẳng thấy gọi, đánh liều hỏi :
 - Bác ơi sao vẫn chưa thấy bác gọi tên cháu ?
 - Tên gì...không thấy, thế cô là cháu ai ?
Mình ớ ra, không hiểu gì. Bỗng nhiên có một bạn đứng sau lưng:
 - Cháu bác Hồ.
 - Bác Hồ nào ?
Cả lũ SV mới cười nghiêng ngả, ổng nhận ra cũng cười và nói xuống xem danh sách mới, chắc là lúc xem phải DS cũ...
 2- Đi làm :Mang tháng lương đầu tiên mua đủ được một bó to vải thiều  về khao cả nhà, thế là tháng tiếp  bố mẹ lại nuôi đi làm
 3- Năm tới: sẽ nghỉ ngơi, không còn lo lắng đang đi chơi thì bị gọi về làm bất kỳ lúc nào ...
Và ai cũng hỏi chị sẽ làm gì... Ừ nhỉ , mình cũng không biết nữa, chắc lại phải nghĩ tiếp
 Suy nghĩ để tồn tại mà
 

Thứ Hai, 5 tháng 12, 2011

Ngày thứ nhất : Yên tử


   Mặc dù có cáp treo nhưng vẫn phải leo rất nhiều, còn 50m nữa mình đau chân không leo được tới chùa bằng đồng như mọi người cùng đi, chỉ nhìn thấy trên cao cái mái của chùa.
Vậy là 'tu không chính quả" như mọi người , vẫn còn nặng nợ với đời quá . Tuy nhiên hài lòng vì tới chùa Hoa Yên bằng gỗ đẹp lắm :


Và chùa Một mái (cổ nhất) tựa lưng vào vách núi, trong đó có tượng vua Trần Nhân Tông bằng cẩm thạch từ 700 năm, có một chi tiết là vua chặt 4 ngón tay để tự răn mình tu , không màng trần tục (có hẳn 300 cung tần mỹ nữ mà không lay chuyển ). Có lỗ gạo và giếng nước trời cho vua  để có sức khoẻ . Gạo thì không chảy ra nữa vì vua đã thành phật nhưng giếng nước nho nhỏ thì vẫn còn , cứ múc lại đầy không bao giờ cạn, nước trong vắt nghe nói chữa bệnh được, mình cũng uống một tách nhỏ ( mà không bị đau bụng )




    Cuối cùng quay lại rẽ vào Thác Vàng , tưởng bở có vàng , chẳng thấy thác nào cả (cạn khô), chắc mùa này không thấy.



Thứ Hai, 21 tháng 11, 2011

Một bài thơ thật hay.



Nếu không muốn đi hết con đường
Tác giả: Nguyễn Phong Việt


Nếu không muốn đi hết con đường…
Thì nên dừng lại trước lúc kịp hoàng hôn
không ai bắt ta phải sống cuộc đời cho người khác
muôn triệu tình yêu có muôn triệu lần đích đến
làm ơn đi mà!
Khi ta khóc không cần ai lau nước mắt cho ta?
khi ta cười không cần ai chia sẻ?
cần một quãng đời tự do hơn là cần một hơi ấm mặc cả
hãy thử cắn chặt môi…
Giữa mùa đông đôi khi một cơn bão tuyết còn quí hơn một đốm lửa trong tim người
Giữa nỗi đau biết đâu lại tìm ra một sự bình yên khác
Giữa đêm đen cũng phải đến lúc tự ta làm ra ánh sáng
Giữa những ngày qua phố đôi khi cần một lần lạc bước
đi khỏi cuộc đời của mình…

Nếu không muốn đi hết con đường…
thì nên dừng lại, rồi bước đi một con đường khác bằng niềm tin
đừng bắt ta phải sống cho hạnh phúc của người khác
(khi hạnh phúc của ta chỉ là bề ngoài của những giọt nước mắt cay đắng
như một hạt mưa giữa trời nắng gắt…)
làm ơn đi mà!…
Làm ơn đi…
vẫn luôn có một người giang tay ôm chiếc bóng của ta
chờ tìm thấy một người trong đời thật
vẫn luôn có một người đau khi thấy ta hạnh phúc
mà vẫn tự đấm vào ngực mình khi biết ta đơn độc
nghiệt ngã đến tận cùng…
Không ai muốn mình sống mà chỉ được đứng bên cạnh đời người mình yêu thương
cũng chẳng ai muốn đày đọa mình trong mất mát
nhưng tình yêu nào cũng có cái giá xứng đáng…
sao không thử một lần đặt cược với trái tim?
Làm ơn đi mà…
vẫn luôn có một người chờ ta cùng thắp sáng trời đêm!


Thứ Hai, 31 tháng 10, 2011

Hương Xưa



Người ơi, môt chiều nắng tơ vàng hiền hòa hồn có mơ xa?
Ngươi ơi, đường xa lắm con đường về làng dìu mấy thuyền đò
Còn đó tiếng tre êm ru
Còn đó bóng đa hẹn hò
Còn đó những đêm sao mờ hồn ta mênh mông nghe sáo vi vu

Người ơi, còn nhớ mãi trưa nào thời nào vàng bướm bên ao
Người ơi, còn nghe mãi tiếng ru êm êm buồn trong ca dao
Còn đó tiếng khung quay tơ,
Còn đó con diều vật vờ
Còn đó, nói bao nhiêu lời thương yêu đến kiếp nào cho vừa

Ôi, những đêm dài hồn vẫn mơ hoài một kiếp xa xôi
Buồn sớm đưa chân cuộc đời
Lời Đường Thi nghe vẫn rền trong sương mưa
Dù có bao giờ lắng men đợi chờ
Tình Nhị Hồ vẫn yêu âm xưa
Cung Nguyệt Cầm vẫn thương Cô-tô
Nên hồn tôi vẫn nghe trong mơ tiếng đàn đợi chờ mơ hồ
Vẫn thương muôn đời nàng Quỳnh Như thuở đó

Ôi, những đêm dài hồn vẫn mơ hoài một giấc ai mơ
Dù đã quên lời hẹn hò
Thời Hoàng Kim xa quá chìm trong phôi pha
Chờ đến bao giờ tái sinh cho người

Đời lập từ những đêm hoang sơ
Thanh bình như bóng trưa đơn sơ
Nay đời tan biến trong hư vô,
chết đầy từng mồ oán thù.
máu xương tơi bời nhiều mùa thu ....

Người ơi, chiều nào có nắng vàng hiền hòa sưởi ấm nơi nơi?
Người ơi, chiều nào có thu về cho tôi nhặt lá thu rơi?
Tình có ghi lên đôi môi
Sầu có phai nhòa cuộc đời
Người vẫn thương yêu loài người và yên vui cuộc sống vui.
Đời êm như tiếng hát của lứa đôi,
Đời êm như tiếng hát của lứa đôi ....


Nhạc & Lời Việt: Cung Tiến

Ca sĩ : Lệ Thu







Thứ Sáu, 28 tháng 10, 2011

Thu SG trong nhà tôi


















Vườn nhìn từ cửa sổ bếp


















Trước cửa nhà (Từ rất lâu không bao giờ mở cửa này)

 


Tình tự


Tâm tình

















Chỉ có một mình , buồn ghê

 


8888888

Thứ Tư, 19 tháng 10, 2011

Thứ Hai, 17 tháng 10, 2011

Đàn


Đàn -Dương Sen
Sơn mài




Hình bóng - Không biết của ai
Gỗ Căm xe


(Chụp bằng DĐ nên hơi bị xấu)


Thứ Năm, 6 tháng 10, 2011

October 4th !

“Your time is limited, so don’t waste it living someone else’s life. Don’t be trapped by dogma — which is living with the results of other people’s thinking. Don’t let the noise of others’ opinions drown out your own inner voice. And most important, have the courage to follow your heart and intuition. They somehow already know what you truly want to become. Everything else is secondary.”

 —Steve Jobs 

 I pray for Steve (Ip4s)



Thứ Năm, 15 tháng 9, 2011

Quà tháng 8


Quà Sài gòn .
Đến thăm chị ốm, thấy bình đẹp , thích quá, ngắm nghía mãi... chị hỏi có thích thì rinh về đi , tặng luôn lũ cá nhí trong đó đó. Hí hí...được lời như cởi tấm lòng, còn lăn tăn cái gì nhỉ.
Hug chị, lúc nào chị cũng đi guốc trong bụng em vậy.




Quà từ đâu thì ai cũng biết rồi nhé
Ngoài ra còn được thêm 3 hũ kem dưỡng da tuyệt lắm cơ.
Cám ơn bé nhiều nhiều , biết bao giờ mới được ngắm "rung" nhan chân dài đây ?


Quà của đồng nghiệp đi  Singapore về , hình như chất liệu không phải bằng gốm mà là composite :)

Thứ Bảy, 3 tháng 9, 2011

Tranh được tặng (post lại , màu đã gần với tranh thực)



 Bạch Trường Sơn - một họa sĩ đặc biệt đã tặng mình .
Bức tranh này anh vẽ khi đã say rượu "ngoắc cần câu"


Thứ Hai, 1 tháng 8, 2011

Ánh trăng đêm hè.


Múc trăng lên theo tiếng hát mơ màng.(Anh Thơ)
Tranh Văn Dương Thành - sơn mài.

Chủ Nhật, 17 tháng 7, 2011

Tiếng hát Trương Chi (Tặng người đang mê )

       

I.

Một chiều xưa trăng nước chưa thành thơ
Trầm trầm không gian mới rung thành tơ
Vương vất heo may hoa yến mong chờ
Ôi, tiếng cầm ca thu tới bao giờ.

Lòng chiều bơ vơ lúc thu vừa sang,
Chập chùng đêm khuya thức ai phòng loan
Một cánh chim rơi trong khúc nhạc vàng
Đây đó từng song the hé đợi đàn.

Tây hiên Mỵ Nương khi nghe tiếng ngân
hò khoan mơ bóng con đò trôi
giai nhân cười nép trăng sáng lả lơi, lả lơi bên trời

Anh Trương Chi, tiếng hát vọng ngàn xưa còn rung, Anh thương nhớ,
Oán trách cuộc từ ly não nùng.

Đò trăng cắm giữa sông vắng
Gió đưa câu ca về đâu?
Nhìn xuống đáy nước sông sâu
Tuyền anh đã chìm đâu!

Thương khúc nhạc xa vời
Tong đêm khuya dìu dặt tiếng tơ rơi.
Sương thu vừa buông xuống
Bng cây ven bờ xa mờ xóa giòng sông
Ai qua bến giang đầu tha thiết,
Nghe sông than mối tình Trương Chi
Dâng úa trăng khi về khuya,
Bao tiếng ca ru mùa thu.

Ngoài song mưa rơi trên bao cung đàn
Còn nghe như ai nức nở và than,
Trầm vút tiếng gió mưa
Cùng với tiếng nước róc rách ai có buồn chăng?
Lòng bâng khuâng theo mưa đưa canh tàn
Về phương xa ai nức nở và than,
Cùng với tiếng gió vương,
Nhìn thấy ngấn nước lấp lánh in bóng đò xưa.

Đò ơi! đêm nay dòng sông Thương dâng cao
Mà ai hát dưới trăng ngà
Ngồi đây ta gõ ván thuyền,
Ta ca trái đất còn riêng ta.
Đàn đêm thâu
Trách ai khinh nghèo quên nhau,
Đôi lứa bên giang đầu.
Người ra đi với cuộc phân ly,
Đâu bóng thuyền Trương Chi?

II.

Từ ngày trăng mơ nước in thành thơ,
Lạc loài hương thu thoáng vương đường tơ
Ngây ngất không gian rên xiết lay bờ,
Bao tiếng cấn ca rung ánh sao mờ

Nhạc còn lưu ly nhắc ai huyền âm,
Lạnh lùng đôi giây tố lan trầm ngận
Trong lúc đêm khuya ai lóng tiếng cầm,
Thu đã chìm xa xa ánh nguyệt đầm

Khoan khoan đò ơi! tương tư tiếng ca
Chàng Trương chi cất lên hò khoan,
đêm thu dài đến khoan tiếng nhạc ơi!
Nhạc ơi thôi đàn .

Anh Trương Chi, tiếng hát vọng ngàn xưa còn rung, Anh thương nhớ,
Oán trách cuộc từ ly não nùng.

Đò trăng cắm giữa sông vắng
Gió đưa câu ca về đâu?
Nhìn xuống đáy nước sông sâu
Tuyền anh đã chìm đâu!

Thương khúc nhạc xa vời
Tong đêm khuya dìu dặt tiếng tơ rơi.
Sương thu vừa buông xuống
Bng cây ven bờ xa mờ xóa giòng sông
Ai qua bến giang đầu tha thiết,
Nghe sông than mối tình Trương Chi
Dâng úa trăng khi về khuya,
Bao tiếng ca ru mùa thu.

Ngoài song mưa rơi trên bao cung đàn
Còn nghe như ai nức nở và than,
Trầm vút tiếng gió mưa
Cùng với tiếng nước róc rách ai có buồn chăng?
Lòng bâng khuâng theo mưa đưa canh tàn
Về phương xa ai nức nở và than,
Cùng với tiếng gió vương,
Nhìn thấy ngấn nước lấp lánh in bóng đò xưa.

Đò ơi! đêm nay dòng sông Thương dâng cao
Mà ai hát dưới trăng ngà
Ngồi đây ta gõ ván thuyền,
Ta ca trái đất còn riêng ta.
Đàn đêm thâu
Trách ai khinh nghèo quên nhau,
Đôi lứa bên giang đầu.
Người ra đi với cuộc phân ly,
Đâu bóng thuyền Trương Chi?

Văn Cao