Thứ Bảy, 31 tháng 12, 2011

Mùa xuân !



Mùa Xuân Đầu Tiên.
Sáng tác: Văn Cao.
Trình bày: Thanh Thúy.


Rồi dặt dìu mùa xuân theo én về.
Mùa bình thường mùa vui nay đã về.
Mùa xuân mơ ước ấy đang đến đầu tiên.
Với khói bay trên sông, gà đang gáy trưa bên sông.
Một trưa nắng cho bao tâm hồn.

Rồi dặt dìu mùa xuân theo én về.
Người mẹ nhìn đàn con nay đã về.
Mùa xuân mơ ước ấy đang đến đầu tiên.
Nước mắt trên vai anh, giọt sưởi ấm đôi vai anh.
Niềm vui phút giây như đang long lanh.
Ôi giờ phút yêu quê hương làm sao trong xuân vui đầu tiên.
Ôi giờ phút trong tay anh đầu tiên một cuộc đời êm ấm.

Từ đây người biết quê người.
Từ đây người biết thương người.
Từ đây người biết yêu người.

Giờ dặt dìu mùa xuân theo én về.
Mùa bình thường, mùa vui nay đã về.
Mùa xuân mơ ước ấy xưa có về đâu.
Với khói bay trên sông, gà đang gáy trưa bên sông.
Một trưa nắng thôi hôm nay mênh mang.



Thingking!

   Năm tới là một năm chắc là một mốc mới trong cuộc đời học hành và công việc của mình ( chỉ nói riêng thế vì còn nhiều cái mốc trong cuộc đời lắm ).
  1 - Vào đại học : ngày đầu tiên tới trường , xem danh sách tên mình cẩn thận, tới khoa Đ thấy một bác đang gọi tên, đợi mãi chẳng thấy gọi, đánh liều hỏi :
 - Bác ơi sao vẫn chưa thấy bác gọi tên cháu ?
 - Tên gì...không thấy, thế cô là cháu ai ?
Mình ớ ra, không hiểu gì. Bỗng nhiên có một bạn đứng sau lưng:
 - Cháu bác Hồ.
 - Bác Hồ nào ?
Cả lũ SV mới cười nghiêng ngả, ổng nhận ra cũng cười và nói xuống xem danh sách mới, chắc là lúc xem phải DS cũ...
 2- Đi làm :Mang tháng lương đầu tiên mua đủ được một bó to vải thiều  về khao cả nhà, thế là tháng tiếp  bố mẹ lại nuôi đi làm
 3- Năm tới: sẽ nghỉ ngơi, không còn lo lắng đang đi chơi thì bị gọi về làm bất kỳ lúc nào ...
Và ai cũng hỏi chị sẽ làm gì... Ừ nhỉ , mình cũng không biết nữa, chắc lại phải nghĩ tiếp
 Suy nghĩ để tồn tại mà
 

Thứ Hai, 5 tháng 12, 2011

Ngày thứ nhất : Yên tử


   Mặc dù có cáp treo nhưng vẫn phải leo rất nhiều, còn 50m nữa mình đau chân không leo được tới chùa bằng đồng như mọi người cùng đi, chỉ nhìn thấy trên cao cái mái của chùa.
Vậy là 'tu không chính quả" như mọi người , vẫn còn nặng nợ với đời quá . Tuy nhiên hài lòng vì tới chùa Hoa Yên bằng gỗ đẹp lắm :


Và chùa Một mái (cổ nhất) tựa lưng vào vách núi, trong đó có tượng vua Trần Nhân Tông bằng cẩm thạch từ 700 năm, có một chi tiết là vua chặt 4 ngón tay để tự răn mình tu , không màng trần tục (có hẳn 300 cung tần mỹ nữ mà không lay chuyển ). Có lỗ gạo và giếng nước trời cho vua  để có sức khoẻ . Gạo thì không chảy ra nữa vì vua đã thành phật nhưng giếng nước nho nhỏ thì vẫn còn , cứ múc lại đầy không bao giờ cạn, nước trong vắt nghe nói chữa bệnh được, mình cũng uống một tách nhỏ ( mà không bị đau bụng )




    Cuối cùng quay lại rẽ vào Thác Vàng , tưởng bở có vàng , chẳng thấy thác nào cả (cạn khô), chắc mùa này không thấy.