Thứ Ba, 30 tháng 6, 2009

Du học sinh

Trở lại quán xưa! Cyclo Broadway - Người mới, cảm giác cũ!
Sau nửa năm không làm việc, không bê phở, không nghe mấy má chửi, tưởng chừng được thảnh thơi. Nhưng rồi cuộc sống bon chen, ăn chơi thả phanh, tiền đến hồi cạn, không muốn bu mình lo lắng về cách ăn tiêu của mình nữa, nên về lại quán xưa, tiếp tục công việc mà có lẽ cái số nó dính lấy mình.

Hôm nay quay lại Phở Cylco trên Broadway có lẽ cũng chẳng có gì mới lạ. Vẫn nhiều khách "gay" vì quán nằm vị trí thiên đường của dân "gay". Vẫn mấy má mấy chị như thế. Vẫn chạy mỏi chân rã rời. Vẫn nhóc Tài 'ái' nói như chim gõ kiến. 5 người làm thì chỉ có 3 người làm mới, cũng dễ gần, dễ thân. Hôm nay chẳng có gì đặc biệt, chỉ có 3 lần đổ nước ra sàn vào buổi sáng, lần nào cũng lạch cạch mop và mang biển "Attention DAMN Wet Floor" ra đặt giữa nhà. Trời nóng không thể nóng hơn.

Đêm về bus thì trễ mất chuyến sớm. Về tới nhà là 12h kém 5. Nhưng có lẽ chính vì thế mà có thời gian nhiều để nghĩ suy về sự đời. Ngay từ sáng sớm bước chân lên xe bus, có lẽ tới 9/10 số khách trên xe là những người lao động chân tay như mình. Có thể nhận ra ngay từ cách ăn mặc của họ, từ quần caki sờn, có vài vết dầu bẩn, áo rách một chút, chiếc mũ lưỡi chai sộc xệch. Nhìn vào đó, nhìn lại mình, có lẽ mình tươm hơn cả. Nhưng như vậy mới biết, công việc của họ có lẽ cực nhọc gấp nhiều lần mình.

Seattle phồn hoa đô hội là thế, nhưng có lẽ chưa nơi đâu nhiều ngươi vô gia cư như ở đây. Không giống như nơi mình đang sống, Ellensburg, từ khi lên đó, mình chưa thấy người vô gia cư nào cả. Cũng phải thôi, có nơi nào mỗi năm 20,000 công nhân bị Boeing xả như xả rác đâu. Nhưng có đúng, ở đâu giàu tới đâu, thì sẽ có người nghèo khổ tới đó. Nghĩ lại mình vẫn còn sướng chán.

Làm waiter có lẽ là một công việc không mấy vẻ vang. Thức ăn đem lộn, mình bị khách trách. Sau đó manager trách. Đem xuống bếp bảo má đổi hay làm lại, thì tới lược má chửi. Nhiều khi cảm thấy không thể chịu đựng được. Nhưng, nhìn đấy, chỉ cách mình đúng một khung cửa kính, ngoài kia trời nắng chang chang, vẫn những người vô gia cư đi xin ăn qua lại trước cửa quán. Và nhìn trong này đây, cũng là những sinh viên giống mình đang tìm cách mưu sinh, cũng là những người lao động cực khổ với nhau tìm miếng cơm manh áo. Má mắng, manager mắng, khách mắng, nhưng rồi mọi người vẫn tìm với nhau sự đồng cảm sau những tiếng cười lúc giờ thảnh thơi, hay má xin lỗi mình khi mình đang ăn vội bát cơm trong giờ nghỉ.

Nhưng đôi khi cũng tủi thân thật, Seattle vốn là một trong những thành phố du lịch đẹp nhất nước Mỹ. Đôi khi những ngày cuối tuần, mình chỉ muốn hang out với bạn bè, muốn ra Alki beach đá bóng và sườn BBQ nhấm nháp cùng với bia. Cảm giác thật thoải mái. Thấy mọi người vào quán ăn uống thư giãn và thoải mái, mình cũng có chút ganh tị. Nhưng rồi mình vẫn phải đối đầu với một thực tế: cần tiền để trả tiền ăn, tiền nhà... cho cuộc sống sinh viên vậy. Thôi thì khổ trước sướng sau. Cố gắng trống trọi nốt tới tháng 3 năm sau...

Giờ thì ngủ đã. Mai lại đi làm. Nghe thời tiết ngày mai có vẻ dịu hơn và có thể có mưa. Tầm nhìn xa trên nhà xuống bếp. Độ ẩm khô nứt da thịt. Sức gió thổi bạt quần áo. Ngủ ngon everybody!

2 nhận xét:

  1. Nhỏ à thức khuya thế, sáng có dậy nổi không? em còn đi học hay ra trường rồi?

    Trả lờiXóa
  2. Ôi trời, đây là bản coppy từ chongao's blog , sorry!

    Trả lờiXóa